Trường Bạch sơn có cự mãng, chiều dài gần hai mươi mét, thô to như thùng nước, từng có người miền núi lên núi chăn bò, gặp được cự mãng, người miền núi đào tẩu, mà bò thì bị cự mãng nuốt sống.
Nhưng cự mãng ở Trường Bạch sơn mà đem so sánh với cự mãng ở trước mặt này, thì con kia quả thực chính là xà bảo bảo.
Hắc Giao, danh như ý nghĩa, chính là Giao màu đen.
Giao, đây là một loại sinh vật thuộc họ Long, cấp thấp so với Long, chỉ có được một bộ phận năng lực của Long, trong truyền thuyết, là từ một loại động vật gọi là Thủy Hủy tiến hóa mà đến.
Thủy Hủy, theo cổ văn ghi lại, đây là một loại sinh vật thuộc họ rắn nước, trong truyền thuyết thần thoại, là một chi nhánh của tộc Nữ Oa, trời sinh có linh lực, tính tình ôn hòa, thích sinh hoạt ở hoàn cảnh thanh u mà lại dân cư thưa thớt trong đầm nước sâu, lấy màu xanh lá cùng màu nâu chiếm đa số, có thể nhớ âm luật, hâm mộ tình nghĩa trong nhân gian.
Thủy Hủy tu luyện 500 năm, có thể biến đổi hóa thành Giao.
Giao tu luyện ngàn năm trở lên, có thể hóa thân thành Long, gọi là Giao Long.
Long lại tu 500 năm, có tu vi Giác Long, danh như ý nghĩa, đó là trên đầu có sừng. Trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, có rất nhiều về truyền thuyết về Long, tôi cũng tự mình xuyên ảo tưởng, trong truyền thuyết Đông Hải Long Vương nên thuộc về Giác Long, bởi vì tôi xem qua rất nhiều sách cổ, Long có thể tự do bay lượn trên bầu trời, cũng có thể lặn sâu dưới nước, nhưng lại không thể gọi mưa. Cho nên, đây hẳn chỉ là một loại Long bình thường, chỉ có đạt tới trình độ giống như Đông Hải Long Vương, mới có thể đủ hành vân bố vũ, cho nên, theo lý thì Giác Long cao cấp hơn so với Long, hơn nữa Giác Long hẳn là có được suối nguồn lực lượng của chính mình --- Long châu.
Mà Giác Long lại tu luyện ngàn năm, liền có thể tiến hóa thành tinh anh trong Long tộc, sinh ra hai cánh Ứng Long.
Như vậy tính lên, Thủy Hủy 500 năm hóa thành Giao, Giao ngàn năm hóa thành Long, lại 500 năm hóa Giác Long, lại ngàn năm hóa Ứng Long. Một con Thủy Hủy chỉ cần thời gian ba ngàn năm, liền có thể từ một con rắn trong hồ sâu, tiến hóa thành cấp bậc cao nhất Ứng Long, nhưng trên thực tế, trong lịch sử cổ đại Trung Quốc truyền thuyết về Ứng Long lại rất ít, chỉ có một cái Ứng Long nổi tiếng, trợ giúp Hoàng Đế thảo phạt Xi Vưu, cũng trợ giúp Đại Vũ trị thủy.
Cho nên nói, động vật tu luyện trên thực tế thiên nan vạn nan, ba ngàn năm hẳn là chỉ là thời gian trên lý luận, giống như Xa bà bà ở trước mặt kia, bà ta chính là một cái Hắc Giao có ba ngàn năm đạo hạnh, nhưng mà hiện tại, cũng đã thoái hóa thành mãng.
Suy nghĩ trong lòng vụt qua rất nhanh, bù lại một chút truyền thuyết về Giao cùng Long cho bản thân, nhưng chuyện này cùng chính văn không quan hệ, bởi vì lúc này Xa bà bà hóa thành cự mãng màu đen, đã hung tợn nhào tới Giải Trĩ, nhìn cái miệng rộng như bồn máu kia, không nghi ngờ gì nó có thể nuốt cả một cái máy xúc đất.
Lúc này thân thể Giải Trĩ lão huynh cũng đã cao mấy thước, giống như một con hươu cao cổ, một sừng điện quang chói mắt, gào rống đánh ra một tia chớp hình cầu, bay về phía miệng rộng cự mãng.
Phương thức chiến đấu của nó hoàn toàn giống một ma pháp sư, mà cự mãng kia lại giống như là chiến sĩ điên cuồng, tia chớp cầu đánh ra, cự mãng không tránh không né, để cho tia chớp cầu đánh trúng ngoài miệng, lại chỉ cảm giác được hơi hơi tê mỏi một chút, tiếp tục phi thoán về phía trước, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, xem tư thế kia, là muốn coi Giải Trĩ thành bữa tiệc lớn cho buổi tối hôm nay.
Giải Trĩ một kích không có hiệu quả, bốn vó bay lên không, sớm đã bay lên giữa không trung, cự mãng vồ hụt, phản thân vồ đánh, Giải Trĩ cũng đã nhảy tới phía sau lưng cự mãng, trong tiếng kêu bạo vang lại là một chuỗi điện quang bay ra, đồng thời trên mặt đất cát bay đá chạy, sương khói tràn ngập, cùng nhau hướng về phía cự mãng.
Cự mãng xoay người đánh trả, mang theo một tảng lớn sương đen, rống lên một tiếng rung trời động đất, đuôi lớn phía sau không ngừng đánh lên mặt đất, một trận đất rung núi chuyển, đột nhiên nhằm về phía chính giữa đoàn khói sương kia, lại một lần nữa đại chiến với Giải Trĩ.
Tôi cùng Chung Vạn Lý còn có Tiểu Bạch, đã rời khỏi trăm mét có hơn, nơi này thật sự là không thể để cho người đứng nổi, hảo gia hỏa, hai cái này đều là cao thủ cấp siêu trọng lượng, may mắn tôi có dự kiến trước, để Giải Trĩ dẫn cự mãng tới nơi này, nếu không hiện tại đừng nói cái từ đường của Chung gia, ngay cả toàn bộ cầu đá Chung thôn, chỉ sợ đều đã hủy trong một sớm.
Đến lúc đó báo chí đưa tin phải viết như vậy: Vào đêm ngày hôm qua, một thôn trang ở cảnh nội An Huy ly kỳ hóa thành phế tích, thôn dân tử thương vô số, theo như lời những thôn dân ở gần đó, hư hư thực thực từng phát sinh động đất trên 6.5 độ, còn có người chứng kiến quái thú to lớn, hiện tại các bộ môn liên quan đã tham gia điều tra……
Tôi xem không chớp mắt, một lòng bất ổn, Chung Vạn Lý giương miệng trừng mắt, người đều choáng váng, mà Tiểu Bạch lại còn duỗi dài cổ dùng sức nhìn về phía trước, tròng mắt muốn trừng ra khỏi mắt, đứng dậm chân hò hét, nhìn còn có vẻ sốt ruột hơn cả hai vị đang đánh nhau trong đó.
Nhưng trên thực tế hiện tại nơi xa đã cát bay đá chạy, cộng thêm một mảnh sương đen, trong đêm tối, căn bản cái gì cũng thấy không rõ, chỉ có từng tiếng gầm rú của Giải Trĩ cùng cự mãng, còn có trung gian hỗn loạn điểm điểm điện quang, thỉnh thoảng lộ ra thân rắn, còn có cái đuôi sau khi duỗi ra thì đập mạnh vào mặt đất, làm chúng tôi thời khắc nhắc nhở chính mình, đây không phải đang nằm mơ, cũng không phải ảo giác, đây là một con thượng cổ thần thú Giải Trĩ, cùng một cái Hắc Giao có ba ngàn năm đạo hạnh, đang tiến hành liều chết vật lộn.
Mồ hôi trên người tôi đã thấm ướt quần áo, trình độ chiến đấu như thế này, thật sự không phải tôi có khả năng tưởng tượng, theo như những lời vừa rồi Xa bà bà đã nói, ở ngàn năm trước bà ta đã từng cùng Hàn gia tổ tiên đánh nhau chết sống quá rất nhiều lần, tôi cảm thấy kinh ngạc, một cái mãng xà thô to như thế, thậm chí còn to hơn cả cái lu nước, thậm chí khi đó còn có thể là một cái Giao, tổ tiên Hàn gia đánh với bà ta như thế nào?
Ngẫm lại đều làm người kích động vô cùng, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Đồng thời tôi cũng nghĩ lại mà sợ, may mắn vừa rồi kêu Giải Trĩ ra, bằng không lấy chút xíu đạo hạnh nông cạn này của tôi, chỉ sợ đã sớm hóa thành bữa ăn khuya trong bụng cự mãng, đương nhiên, nếu không phải tôi kêu Giải Trĩ ra, phỏng chừng nhiều lắm Xa bà bà cũng chỉ đánh tôi một trận, sau đó cướp đi Xương Chung Quỳ, căn bản không có khả năng hiện ra chân thân.
Cái tính của lão yêu bà này, ít nhiều tôi cũng biết được một ít, đây là cái gặp mạnh tắc cường, hơn nữa ngoài miệng tuyệt không chịu thua, tuy rằng bà ta trong miệng nói Giải Trĩ chẳng qua là cái ấu tử, chỉ có hơn một ngàn năm đạo hạnh, nhưng từ điểm bà ta nhìn thấy Giải Trĩ lập tức liền hiện ra chân thân, bà ta đối với Giải Trĩ vẫn là thập phần kiêng kị.
Này hai người đấu ở bên nhau, tạm thời là khó phân thắng bại, hơn nữa trường hợp này so với lúc Giải Trĩ đấu Cùng Kỳ còn muốn đồ sộ hơn nhiều, mà cự mãng này toàn thân đều là lực lượng, thời điểm Giải Trĩ đấu Cùng Kỳ, còn dám bên người vật lộn, va chạm các kiểu, hiện tại cơ bản chính là viễn trình công kích, nói đùa chắc, một cái vung thân của cự mãng chắc có thể đánh sập cả ngọn núi, lăn một cái thì muốn động đất, một khi Giải Trĩ bị nó cuốn lấy, hậu quả không dám tưởng tượng.....
Trong đầu tôi suy nghĩ miên man, ánh mắt không ngừng dõi theo trận chiến kinh thiên kia, nhưng căn bản không thể nào tiến lên, cũng giúp không được gì, trong lòng càng thêm nôn nóng, Lam Ninh trước sau đi theo phía sau tôi, cũng là vẻ mặt khẩn trương, không nhịn được hỏi.
- Hắc Giao này quá lợi hại, thần quân, thần quân có thể bị thương hay không…?
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói.
- Hẳn là không có việc gì, nhiều nhất là thế lực ngang nhau, nếu thật sự không được, còn có chúng ta nữa mà. Nhưng mà rốt cuộc Hắc Giao này có địa vị thế nào, dường như thần quân nhà ngươi hiểu nó rất rõ?
Lam Ninh nói.
- Thần quân vừa ra tới liền nhận ra nó, thời gian vội vàng, ngài ấy cũng chưa nói quá nhiều, chỉ là nói cho tôi phải cẩn thận, ngài nói Hắc Giao này là hơn một ngàn năm trước hóa rồng thất bại, lúc ấy thiếu chút nữa bị thiên kiếp đánh chết, sau đó được người cứu đi, lợi hại phi phàm, không thể khinh thường.
Tôi bừng tỉnh gật đầu, xem ra Xa bà bà đại khái hai ngàn tuổi mới hóa rồng, nhưng lại thất bại, sau đó vẫn luôn mang hình thái này, nhưng không biết như thế nào, đã qua một ngàn năm rồi mà vẫn không có tí tiến bộ nào.
Nói vậy người năm đó cứu bà ta, lại có quan hệ gì với Phúc Duyên Trai, nếu không lấy tính tình của lão thái bà này, cũng không có khả năng phục người, càng không cam nguyện vì người ra roi, mà hơn một ngàn năm này, bà ta cùng tổ tiên Hàn gia đánh nhau rất nhiều lần…
Tôi nghĩ đến đây trên người bỗng nhiên đánh cái rùng mình, nói như thế, nếu hơn một ngàn năm này bà ta vẫn luôn vì Phúc Duyên Trai xuất lực, như vậy tranh đấu cùng người Hàn gia, hơn phân nửa cũng là Phúc Duyên Trai bày mưu đặt kế, chẳng lẽ nói, Phúc Duyên Trai, lại là kẻ địch của Hàn gia sao?
Trong đầu tôi vừa mới nổi lên ý niệm này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Phúc Duyên Trai được xưng có thể vì người trong thiên hạ giải quyết nguy nan, xử lý nan đề, ông chủ Phúc Duyên Trai nhìn qua cũng giống như người tốt, hơn nữa đã từng mấy lần giúp tôi, ông ta biết rõ tôi là người Hàn gia, lại còn làm như thế, lại có thể là có cái âm mưu gì hay không?
Ông ta phái thủ hạ đi khắp nơi lung lạc môn phái trong thiên hạ, lại để Xa bà bà tới lấy Xương Chung Quỳ, đến tột cùng là vì cái gì? Cái người Chung Lương Thần cấu kết người ngự quỷ Kỷ Khôn, mưu toan bí mật dời Xương Chung Quỳ đi, mục đích lại là vì cái gì?
Lam Ninh chỉ nói một câu, tựa như một cây kíp nổ, ở trong đầu tôi hóa thành vô số đường dây dưa đan xen, đan chéo thành một cuộn chỉ rối, trong mơ hồ phảng phất manh mối ở ngay tại nơi đó, nhưng mà một cái hoảng hốt, rồi lại tìm không thấy.
Tôi đang ở nơi này rối rắm, Lam Ninh bỗng nhiên dùng sức kéo áo tôi, kinh ngạc nói.
- Không tốt rồi, thần quân, thần quân giống như.....
Tôi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhìn về phía chiến trường, chỉ thấy Giải Trĩ cao cao bay lên, tư thế lại có chút mất tự nhiên, tựa hồ như là bị một chân đá bay lên trời, phía dưới cự mãng ngẩng đầu mà đứng, thân hình cao thẳng, một bộ tư thái như người thắng, nhìn trời gào rống.....
Không tốt, nhất định là Giải Trĩ không cẩn thận, bị cự mãng đá bay, nhìn nó phiêu phiêu hốt hốt giống như như diều đứt dây, vừa nhìn là biết, khẳng định là nó đã bị thương.
Cái này chính là không xong, ngay cả Giải Trĩ đều bị thương, những người ở đây còn ai có thể đánh lại cự mãng?
Tôi nhìn nhìn Chung Vạn Lý cùng Tiểu Bạch bên cạnh, hai người bọn họ cũng thấy một màn này, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, Chung Vạn Lý nhìn nhìn tôi, hình như có chút nóng lòng muốn thử, nhổ một cái trên mặt đất, hung hăng nói.
- Lão yêu bà còn rất lợi hại, ở địa bàn Chung gia chúng ta giương oai, lúc này để tôi đi, bóc một mảnh lân của nó trở về!
Tôi đưa tay ngăn cản ông ta, lắc đầu nói.
- Không được, nếu là ông dùng một cái mệnh, đổi một mảnh lân, vụ mua bán này cũng không có lời, vẫn cứ nên để tôi tới đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cự mãng đang diễu võ dương oai, chậm rãi nói.
- Nếu tổ tiên Hàn gia có thể đấu với cự mãng này, tôi đây cũng muốn thử xem.
Tiểu Bạch khẩn trương nói.
- Anh, lão yêu quái đó quá lợi hại, ngay cả con sư tử kia cũng đánh không lại bà ta, chỉ sợ anh …
Tôi vốn dĩ đã banh gương mặt gắt gao, lập tức nhịn không được lộ ra ý cười, chụp Tiểu Bạch một chút, quát.
- Cái gì sư tử, còn thịt viên tứ hỉ gì đó, đó là Giải Trĩ, thượng cổ thần thú, cậu yên tâm, tuy rằng nó nhất thời thất thủ, còn không tính thua, hai chúng tôi cùng nhau liên thủ, hẳn là cũng có thể đấu với lão yêu bà kia một hồi.
Nói xong, tôi nắm chặt quyền, đi nhanh về phía cự mãng to lớn như vắt ngang thiên địa kia.
Nếu muốn chiến, vậy chiến đi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo